Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Thơ : Lạc Hoa


" Lạc Hoa tương dữ hận
Đáo địa nhất vô thanh "
Vi Thừa Khánh

( cánh hoa mang theo lòng mối hận
Rơi xuống đất cùng sự lặng câm )





" Tặng một cánh hoa rơi"



Lạc hoa
( hoa rụng )


Ơi một bông hoa vội lìa cành !

Giận đời hay giận cả trời xanh

Mà đem vào đất niềm câm lặng

Mối sầu u uẩn cùng thiên thu

*

Hồn ta giờ cũng như hoa vậy

Tan nát tơi bời một kiếp đây

lòng buồn hiu hắt như lau sậy

mà vẫn cười khan trong gió lay

Ngồi đây chợt nhớ câu thơ cổ

Hoa đã rụng cành -hận vẫn đầy !

* *

ơi hoa !

hoa cứ rơi lặng lẽ

hận chi thế gian này

Ta một đời như cỏ

buồn khác gì hoa đâu !

Tran Ho Dung - saigon -2005

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét